“CHỨC” LỚP TRƯỞNG VÀ NHỮNG KỶ
NIỆM ĐẸP VỀ CÁC ANH CHỊ GIÁO VIÊN Ở QUẾ LÂM.
Tôi
nhớ vào mùa thu 1954, các bạn ở Lư Sơn xuống, còn một số chúng tôi (
Huy Túc, Tài Đức, Đinh Kim Lân, Nguyệt Nga, Thúy Kim, Dục Tú….) trước ở QL
xuống KHX, rồi lại quay lên QL. Chúng ta tập hợp thành lớp 5.
Lớp
5A trước đó do Tiến Nguyên làm lớp trưởng. Cũng vào thời gian đó ở trường bắt
đầu tổ chức Đoàn Thanh niên Lao Động. Tiến Nguyên sang làm bí thư Thanh niên.
Lớp 5A cần một lớp trưởng.
Chức
lớp trưởng thì chẳng có gì đáng nói, nhưng cách thức giáo dục một con người,
khơi dậy thiện chí và lòng yêu quý đồng đội của các anh chị giáo viên thì làm
tôi nhớ mãi.
Lúc
bấy giờ tôi là một học sinh thuộc loại ba gai. Vì có sức khỏe nên dường
như tôi là anh đầu xỏ trong tốp học sinh ba gai.
Chủ
nhiệm 5A là anh Tuấn. Sau này tôi mới nghĩ lại : Việc chọn một học sinh chăm
ngoan để làm lớp trưởng thì rất dễ dàng. Nhưng trong lớp có một số bạn ba gai,
cần có một người có thể vừa “nói chuyện” được với các bạn chăm ngoan vừa có
thể “nói chuyện“ được với các bạn ba gai. Đã một vài lần anh Tuấn gặp tôi
bảo tôi làm lớp trưởng. Tôi ngang ngạnh từ chối, tôi vẫn là một thằng ba gai mà. .
Một hôm,
không biết các bạn đi đâu vắng hết, chỉ còn tôi ở nhà, đang lúi húi làm việc gì
đó. Anh Tuấn bước vào, anh cũng không nói gì với tôi, anh đi qua đi lại, đứng
xem tờ báo tường rồi bước ra cửa sổ lơ đãng nhìn xuống sân. Rồi bỗng anh ngâm
nga một bài thơ, anh ngâm đi ngâm lại, rất tâm đắc, tha thiềt, như đang
tâm sự với chính mình. …tôi lắng nghe, và rất ngạc nhiên
vì đó chính lại là bài thơ tôi viết trên báo tường. Tôi bỗng cảm thấy sung
sướng, tự hào và…yêu anh Tuấn vô cùng. Tôi cảm thấy như
anh Tuấn rất yêu quý mình, rất hiểu mình và rất tin tưởng mình.
Một hai hôm sau, anh
Tuấn gọi tôi vào phòng, anh đặt lại vấn đề tôi làm lớp trưởng, tôi
bỗng bối rối, cảm thấy thật khó nói, không thể nào ương bướng với một người yêu
quý mình, thân thiện với mình như vậy. Tôi không biết nói gì, mồm lí nhí: Em thấy
khó quá sợ không làm được. .. Anh từ tốn: Em nhanh nhẹn, mạnh mẽ, rất có bản
lĩnh, nhất định em làm được, nếu có khó thì anh sẽ giúp em. Và
từ một học sinh ba gai tôi bỗng trở thành lớp trưởng. Các bạn ba gai đầu tiên
có vẻ cười tôi nhưng rồi các bạn có lẽ …cũng nể và ngại đụng độ nên tất cả đều
vui vẻ. Chính vì vậy, cho đến nay một số bạn gặp tôi vẫn nhắc lại việc này và
nói đùa là anh Tuấn đã lấy độc trị độc.
Tôi còn nhớ có một
lần đi tắm sông. Sông Ly ở đoạn đó có một kè đá chắn nước ngang sông và có một
guồng lấy nước ngày đêm quay đều. Bình thường nước thấp hơn mặt kè, nước chỉ
chảy qua guồng nước. Hôm đó nước lớn, ngập mặt kè, hạ lưu kè nước chảy xiết.
Bạn Bang Ngạn đi trên kè bị trượt chân và trôi xuống hạ lưu. Bang
Ngạn bơi giỏi, bạn ấy cứ nhằm thẳng hướng kè mà bơi vào, nhưng nước chảy quá
xiết, không sao vào được, càng bơi nước càng đẩy xuống xa. Chúng tôi đứng trên
kè nhìn không biết làm cách nào. Thấy Bang Ngạn bắt đầu hoang mang và đuối sức,
anh Tuấn đã nhảy xuống, bảo Bang Ngạn bám vào cổ rồi anh lựa dòng nước đưa
Bang Ngạn vào bờ. Tôi nhớ mãi hình ảnh dũng cảm và mưu trí của anh Tuấn đã
không quản nguy hiểm cứu được Bang Ngạn giữa dòng nước chảy xiết.
Sang lớp 6A,
chị Quế làm chủ nhiệm. Chị Quế là người chị hiền từ và tận tâm dạy dỗ chăm sóc
chúng ta. Trong thâm tâm chúng tôi, chúng tôi vừa coi chị như một cô giáo vừa
coi chị là người chị hiền trong gia đình. Tôi vẫn làm lớp trưởng. Có một lần
trong lúc trang trí bàn thờ tổ quốc vào dịp tết. Tôi và một bạn trong lớp nói
qua nói lại, cái máu ba gai của tôi nổi lên, tôi giơ thẳng tay tát bạn ấy một
cái. Ngay lập tức sau đó tôi rất hối hận, tìm ra một chỗ vắng người và đứng
khóc dấm dứt. Toàn bộ việc này đến tai chị Quế. Tôi biết là chị đã biết, và
chắc sẽ gọi tôi lên cho một trận. Mấy hôm ấy tôi rất ngại gặp
chi. Mỗi khi đối diện là tôi lại tìm cách tránh mặt. Chắc chắn là
chị biết rõ tư tưởng của tôi. Chi không nói gì. Vẫn cư xử với tôi
bình thường. Mấy ngày sau, nhân một lần gặp chị để nhận công việc của lớp, nói
chuyện xong, tôi lý nhí nói với chị: Hôm trước em có lỗi...Vừa nói đến đấy chị
ngắt lời tôi : Chị biết rồi, và chị biết là em đã rất ân hận về việc
này. … Chỉ một câu như vậy thôi nhưng đối với tôi bằng cả một bài
thuyết giáo dài dòng. Chỉ một câu thôi nhưng tôi biết là chị vẫn tin tôi, vẫn
tin ở khả năng tự nhận biết và điều chỉnh của mình. Nói rộng ra, đối với
người có lương tâm, nhất là với người đàn ông, khi người đó có lỗi và đã biết
lỗi thì hãy để tự người đó suy nghĩ và điều chỉnh. Càng nói dài dòng càng làm
cho vấn đề trở nên căng thẳng hơn
Sau
này, sau khi đã nghỉ hưu, trong thời gian làm việc tại một công ty của Đài Loan
ở TPHCM, phụ trách hành chính, nhân sự, tôi đã gặp một trường hợp: Một cô nhân
viên người Hoa làm thủ kho, cô là người hiểu biết, làm việc rất chăm chỉ và
hiệu quả nhưng cô có một cố tật là luôn luôn đi muộn, mỗi ngày chỉ đi muộn 5-10
phút thôi, song ở một công ty nước ngoài thì việc đó không thể
chấp nhận được. Ông tổng giám đốc phải viết một bức thư cảnh cáo và
giao cho tôi trực tiếp gặp đương sự để đưa bức thư và xét trừ tiền thưởng
cuối năm của cô ta. Tôi cầm bức thư và gọi cô thủ kho lên gặp ở văn phòng công
ty, trong tay tôi là một bảng thống kê rất đầy đủ những ngày mà cô đi
muộn. Vừa bước vào phòng, cô thủ kho nói ngay: Cháu
có lỗi hay đi muộn, cháu rất xấu hổ… Tôi nhớ lại cách làm việc của
chị Quế trước đây, với một người hiểu biết và đã biết lỗi của mình thì không
nên nói gì nhiều. Tôi mời cô thủ kho ngồi. Đưa bức thư của ông TGĐ rồi nói rất
ngắn gọn: Cháu đã biết lỗi, cháu phải cố sửa, đáng lẽ hôm nay chú
công bố trừ tiền thưởng của cháu, nhưng chú tin là cháu sẽ sửa được. Sau
đó tôi hỏi thăm tình hình gia đình con cái của cô như một người bạn.
Từ đó
và suốt 5-6 tháng cuối năm cô không đi muộn một lần nào nữa. Có hôm cô vừa bấm
xong thẻ thì chuông reo. Cô len lén nhìn tôi đầy vẻ bối rối. Một buổi sáng cuối
năm, ngay sau ngày phát thưởng, cô đi rất sớm, bước nhanh qua chỗ tôi rồi dúi
vào tay tôi một cái phong bì. Tôi giật mình, nếu trong này là tiền thì tôi sẽ
phải lập tức lập biên bản và tôi cũng có liên quan. Ở công ty nước ngoài người
ta nghiêm cấm việc này. Tôi giở phong bì ra, may thay đó chỉ là một
mảnh giấy nhỏ viết vắn tắt: “ Con được thưởng loại A, con cảm ơn bố rất nhiều.
Tết này con sẽ mua cho các con con mấy món đồ thẫt đẹp và nói là ông ngoại
Kỳ cho cháu”. Tôi cười một mình và nhớ lại hình ảnh chị Quế ngày nào.
Sang
lớp 7a, anh Qúy làm chủ nhiệm. Anh Quý là một nhà giáo giỏi, tận tụy, hiểu sâu
tâm lý của học sinh. Về cá tính, anh là một người giầu nghị lực, kiên trì phấn
đấu đến mức khắc khổ. Ngoài công việc giảng dạy, tôi nhớ mãi những
đêm nghe kể chuyện, anh Quý cầm trên tay một quyển sách dày cộm, đó là tác phẩm
“ Những người khốn khổ” bằng tiếng Pháp. Anh vừa nhìn vào sách
vừa thao thao bất tuyệt kể lại bằng tiếng Việt. Lúc đó có
lẽ anh Quý cũng chỉ độ 25-26 tuổi. Không biết làm cách nào và thời
gian nào anh đã đạt đến trình độ thông thạo ngoại ngữ như vậy. 50 năm qua,
nhiều bạn chúng ta đã đi học ở nước ngoài hoặc sống ở nước ngoài hàng chục năm,
không biết có ai có thể làm được việc tương tự như vậy?. Bản thân tôi đã sống ở
Treung Quốc gần 12 năm. Có một thời gian, khi làm việc với anh Minh Đức, để sớm
có sách và để tận dụng thời gian của cả người dịch và người đánh máy. Chúng tôi
cũng đã dịch theo kiểu nhìn sách và dịch vào băng ghi âm rồi có người đọc băng
ghi âm đánh máy lại. Thú thực cứ vài ba câu tôi lại phải
tắt máy, cho dừng lại để có thời gian xem sách. Không thể làm theo cách kể
chuyện như anh Quý được. Những lúc như vậy tôi cứ ước ao giá mình được như anh
Quý 50 năm trước đây.
Nhân
kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường LSQL, tôi xin ghi lại một phần rất nhỏ
trong rất nhiều những kỷ niệm tốt đẹp về các anh chị giáo viên của chúng ta.
MÀY CÒN NỢ TAO 100 ĐIỂM
KHĂNG
Hồi ấy, ở Quế Lâm,
bọn con trai chúng tôi rất thích đánh khăng. Cứ hết giờ tự học mà trời nắng ráo
là chúng tôi ra sân chơi khăng. Tôi hay chơi với thằng Hưng. Hưng khỏe mạnh,
nhanh nhẹn, thường thì Hưng luôn thắng tôi. Ngay trước ngày về Khu học xá chúng
tôi cũng chia tay nhau bằng một ván khăng. Tôi lại thua 100 điểm. Hưng giao
hẹn:
- Mày còn nợ tao 100
điểm. Vể KHX chơi tiếp nhé.
- Được ! và tao sẽ
thắng.
Bẵng đi gần 10 năm sau, chuyến
tàu hỏa liên vận về cách Hà Nội khoảng 40 km thì nhận được tin đường ray bị máy
bay Mỹ đánh hỏng, phải chuyển sang đi bằng ô tô. Khi mọi người lục tục tay xách
nách mang xuống xe ở trường Bách Khoa thì tôi bỗng nhân ra Hưng. Hưng cũng hét
to:
- Kỳ !
Chúng tôi bắt tay nhau. Hưng xởi lởi:
- Mày ăn cơm Tàu có khác, béo thế.
Tôi nhìn Hưng, bây giờ Hưng đã là một chàng trai vạm vỡ, trắng trẻo, trí
thức. Hưng vẫn luôn vui vẻ:
- Mày còn nợ tao 100
điểm khăng, hôm nào mình tìm chỗ chơi nhé!
- Không có vấn đề và
tao sẽ thắng mày.
Lại gần 10 năm nữa
trôi qua. Tôi đi công tác Nam Hà và trở về bằng tàu hỏa. Khi vừa xuống ga Hàng
Cỏ, trong ánh sáng mờ mờ của đèn ga, tôi thấy một đoàn bộ đội đi vào, ba lô
nặng trĩu, quần áo Tô Châu mồ hôi nhễ nhại. Đang bước trên ga bỗng có người gọi
tôi:
- Kỳ !
Tôi quay sang, nhận ra Hưng, nó
đen đủi, rắn chắc. Hưng ào tơi ôm tôi, chiếc mũ cối trên đầu nó suýt nữa thì
rơi xuống. Tôi hỏi Hưng:
- Mày đi đâu thế?
Hưng trả lời gọn lỏn:
- Đi giết người. Rồi nó lại vô
tư nói tiếp: - Mày còn nợ tao 100 điểm khăng, khi nào vào Nam chơi tiếp nhé.
- Nhất định rồi và tao
sẽ thắng.
Những người cuối
cùng của đơn vị đã bước đến gần toa tàu, đồng chí chỉ huy đơn vị nhắc nhở: -
Đồng chí Hưng về hàng ngũ. Hưng vội vã quay
đi.
***
Tôi xuống xe, xách
cặp lên thang máy đến lầu 9 một tòa cao ốc ở trung tâm Sài Gòn. Vừa bước ra
khỏi thang đã nhận ra Hưng. Hưng cũng như tôi trong bộ comple đen, cà vạt nổi
bật. Tôi reo lên: Hưng ! Hưng chậm rãi bước đến, mái tóc hoa râm nhưng trông
người thật đường bệ, đĩnh đạc. Chúng tôi lại ôm nhau. Tôi hỏi:
- Bây giờ mày làm gì? Hưng móc cặp đưa tôi một tấm danh thiếp, chưa kịp
xem Hưng đã nói:
- Trưa nay mày có rảnh
không, chúng mình đi ăn cơm?
Tôi phải xin lỗi vì trưa nay
tiếp khách nước ngoài. Giọng Hưng bỗng hơi khác, dường như cố cho thật vui vẻ,
nhưng mắt thì hơi buồn:
- Mày còn nợ tao 100
điểm khăng, hôm nào kiếm chỗ chơi nhé.
- OK và tao sẽ thắng mày.
Hưng nhìn đồng hồ rồi vội vã bước đi.
***
Tôi nằm bệnh viện Thống Nhất
đã 3 hôm nay, chiều nay sau khi ăn cơm và làm thuốc, tôi xuống sân ngồi hóng
gió. Bỗng thấy một người quen, là Hưng. Chúng tôi ngồi sát nhau, tôi hỏi:
- Mày nằm viện lâu
chưa?
- Hai tuần rồi…
Cả đời chúng tôi
chẳng bao giờ được chuyện trò thảnh thơi như lúc này. Chúng tôi kể cho nhau
nghe quãng đời sau Quế Lâm. Rồi bỗng Hưng đưa mắt nhìn quanh khu vườn hoa :
- Chỗ này đánh khăng
được đấy chứ ?
Tôi đồng cảm. Chắc là Hưng thật lòng nghĩ như vậy.
Hưng hỏi tôi:
- Hồi ở Quế Lâm mày
học lớp mấy?
Tôi trả lời và thấy hơi ngượng,
vì cho đến nay tôi cũng không biết Hưng ở lớp nào.
Hai hôm sau, Hưng
điện thoại cho tôi:
- Báo tin vui cho mày,
tao đang làm thủ tục xuất viện, mày sang chơi đi.
Trước khi ghé sang, tôi qua
phòng bác sỹ trưởng khoa hỏi han và biết được tình hình của Hưng.
Xe nhà Hưng đến đón, có cả vợ
con và vài đứa cháu. Tôi tiễn ra tận cổng. Hưng quay lại:
- Hôm nào đến nhà tao
chơi khăng nha, mày còn nợ tao 100 điểm, không được xù đâu nhé.
Tôi gật đầu và cố
không để cho dòng nước mắt chảy ra. Tôi biết lần sau đến gặp Hưng sẽ phải mang
một vòng hoa và tôi đành mãi nợ Hưng 100 điểm khăng.
Hai bài viết đơn giản nhưng thể hiện được tình thày trò và tình bạn sâu sắc ở Quế Lâm. Đề nghị Ban biên tập gia công và bình sửa để đăng bài trong tập sách K5 của chúng ta.
Trả lờiXóaLần đầu vào nhà bạn! Đọc entry này nhớ hồi xưa ta bé quá...híc híc
Trả lờiXóaChúc bạn đêm bình yên nhé !
Câu chuyện của Cụ chân thực nên đọc rất xúc đông, hồi đó mình còn nhỏ, nhiều chuyện không biết và sau này cũng không nhớ, mình sang QL muộn hơn các bạn, rát đáng để đưa vào sách.
Trả lờiXóaNhất trí là tuyển chọn đưa vào sách của chúng ta .
Trả lờiXóaHôm nay em mới đọc được. Chuyện hay quá, chân thực và viết có nghề . Rất xúc đông anh ạ!
Trả lờiXóaThì ra KYGAI là anh KỲ BA GAI ư? Em không tưởng tượng được là anh lại "ba gai" đấy, HI!